Trương Đào cười nói: "Như ta đã nói, sống như vậy không bằng chết đi cho rồi! Sống như rùa đen rụt đầu, núp ở động thiên phúc địa không ra, có thọ đến mấy thì có ý nghĩa gì?"
"Võ đạo, chẳng lẽ không phải để bất tử bất diệt sao?" Trấn Thiên Vương cười nói: "Ở vào thời đại này, các ngươi tranh mệnh mà tu! Ở những thời đại xưa, bọn họ vì mạnh lên, vì trường sinh, đây mới là đại đạo.!"
"Đạo khác biệt, mưu cầu cũng khác biệt!" Dứt lời, Trương Đào nhìn về phía trấn Thiên Vương nói: "Tiền bối sắp đến đại nạn tuổi thọ sao?"
Không đợi ông đáp lời, Trương Đào bỗng nói: "Rốt cuộc Lý Chấn là người hiện đại, hay là lão già cổ hủ bị phong ấn rồi thức tỉnh? Hắn không thể nào là lão già ngàn năm đấy chứ?"
Lý Chấn ngơ ngác, nhìn về phía Trương Đào, không nhịn được mắng: "Từ hồi hơn 20 tuổi ta đã lăn lộn với ngươi, qua nhiều năm như vậy, ngươi nói ta có phải lão già ngàn năm cổ hủ hay không?"
Bạn bè cái khỉ khô gì mà bây giờ quay ra nghi ngờ mình là lão giả. Vớ va vớ vẩn!
Trương Đào cười nói: "Biết đâu ngươi giống nhóm người Vương Kim Dương thì sao! Tiền bối, hỏi thêm một câu nữa, rốt cuộc nhóm người Vương Kim Dương là ai chuyển thế trùng tu?"
"Bọn họ..." Trấn Thiên Vương trầm ngâm một lát rồi nói: "Có thể là những người mà ta suy đoán, cũng có thể không phải. Năm đó, khá nhiều cường giả tu cực đạo, không ít người đã chết, rốt cuộc là ai, không thể nào phán đoán được."
Dứt lời, lại nói: "Trước kia, ta đã nhìn thấy Lý Hàn Tùng sử dụng Đế Khải."
Sắc mặt Trương Đào thay đổi.
Trấn Thiên Vương cười nói: "Không cần đề phòng lão phu. Thần khí có chủ, không phải ai cũng có thể điều khiển. Đế Khải... năm đó, Đế Khải đã biến mất ở Thiên Giới, cụ thể rơi vào tay người nào, lão phu cũng không biết..."
"Hả? Nói như vậy, tiền bối đã trải qua thời kỳ đó?"
Trấn Thiên Vương cười nói: "Không cần dụ ta tiết lộ thông tin, dù sao lão phu cũng đã sống nhiều năm, cũng có ghi chép riêng, những chuyện các ngươi không biết, không có nghĩa là lão phu không biết. Các thần khí như Đế Khải đều được ghi lại.
Nhưng chỉ có ghi chép về thần khí, còn cuối cùng ở trong tay ai, trừ phi chiến đấu sinh tử, bằng không, không ai biết được.
Có được thần khí, trừ con mèo ngốc Thương Miêu, ai sẽ tiết lộ ra ngoài?
Hầu hết thần khí của Thương Miêu đều được tặng ra ngoài, mà còn tặng cho chí cường giả, nếu không phải như thế, dù là nó có là con cưng của trời thì cũng sẽ bị vây công.
Mèo này, ngốc, mà cũng không ngốc!
Nó có quá nhiều thần khí, nếu không tặng đi, chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng nó toàn tặng cho chí cường giả, chí cường giả hiếm có ai tham lam, một thần khí là đủ!
Động đến Thương Miêu chính là đối đầu với những người này, ai dám động đến nó?
Như thế, ở thời đại nào, nó cũng có người bảo vệ..."
Trấn Thiên Vương nở nụ cười: "Huống hồ, vừa gặp phải nguy hiểm, nó đã tìm chỗ ngủ một giấc, ngươi căn bản tìm không thấy nó, cũng không làm gì được nó.
Năm đó, trận chiến Vương Chiến Chi Địa, vô số cường giả bỏ mạng, hầu hết cường giả thời kỳ Phong Thần đều chết vào thời điểm này... Chân Thần chết như ngả rạ, long trời lở đất! Đại đạo Vương Chiến Chi Địa hoàn toàn đảo loạn, không cách nào khôi phục.
Nếu khi đó Thương Miêu tham chiến, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết. Kết quả... Người khác đánh đến long trời lở đất, nó thì chui vào núi Quát Thương ngủ, chờ đánh xong... nó thành cường giả mạnh nhất đương thời, ai dám chọc giận nó?"
Trương Đào cười ngặt nghẽo.
Kết thúc đại chiến, một con mèo trở thành cường giả mạnh nhất đương thời?
Trấn Thiên Vương bổ sung: "Nếu những cường giả khác không tham chiến, mọi người đều sẽ nhớ. Dù hy sinh, cũng sẽ để ý một chút. Nó không tham chiến... lúc ấy không ai nhớ tới sự tồn tại của nó."
"Khụ khụ khụ!" Mọi người đều không nhịn được cười.
Một còn mèo không đánh nhau, rảnh rỗi thì đi câu cá. Nó không tham gia đại chiến long trời lở đất, thế mà không ai nhớ nó, nghe có vẻ có lý. Bởi trên chiến trường không ai nhìn thấy bóng dáng của nó.
Đánh xong, nhìn lại, chậc, mèo mạnh nhất, thôi, không nên trêu nó, mặc kệ nó, dù sao nó cũng sẽ không ra tay, kệ nó đi thôi!
Nghĩ đến cảnh này, Trương Đào cảm thấy buồn cười. Nhưng sau đó, ông nghiêm mặt lại nói: "Vậy lần này nó xuất thế..."
"Không phải ngươi thì là Phương Bình, hoặc là mấy người Lý Chấn."
Trấn Thiên Vương nói khẽ: "Đại loạn sắp tới, có lẽ Thương Miêu cũng cảm nhận được nguy cơ, cần tìm chỗ dựa, nó trời sinh nhạy cảm, có lẽ cũng không phải là cố ý đi tìm, nhưng nó sẽ kết giao với người có thể bảo vệ nó một cách bản năng.
Đương nhiên, bây giờ không giống ngày xưa, thời đại này có quá nhiều cường giả nổi lên, cụ thể là ai thì tạm thời hơi khó phán đoán."
Nói đến đây, Trấn Thiên Vương tiếp tục nói: "Cho nên không thể phân rõ rốt cuộc mấy người Lý Hàn Tùng là ai chuyển thế. Nhưng đại khái đến từ hai cái thời kì, thứ nhất, thời kỳ Tam Giới. Thứ hai, thời kì Tông Phái.
Bởi vì chỉ có hai thời kỳ này, mới có một số người bước theo con đường cực đạo.
Lần đầu tiên xuất hiện, cực đạo vẫn chỉ là lý luận thuần túy. Lần thứ hai, chính là thời kì Tông Phái, dẫn đến cuộc chiến Nam Bắc.
Mấy người đó chắc là xuất hiện từ hai thời kì này, đều đi con đường cực đạo."
"Thời Tông Phái cách thời Tân Võ chúng ta không xa, lại có thần khí, nếu như là thời kỳ này, tiền bối chắc là có ấn tượng chứ?"
Trấn Thiên Vương cười nhạt nói: "Không hẳn, cường giả giao chiến, đa số sẽ tiến vào chiến trường không gian, đến khi một người chết, một người sống, hoặc là cùng chết, ai biết ai có thần khí, ai không có.
Vì sao hiếm khi nhìn thấy di thể tuyệt đỉnh ở Vương Chiến Chi Địa, hầu hết đều chỉ là cấp 9? Đây chính là lý do!
Cường giả đều tiến vào chiến trường không gian, chỉ có kẻ yếu mới chiến đấu ở bên ngoài. Đó là lý do có vô số di hài tuyệt đỉnh."
Trương Đào cười nói: "Năm đó, tiền bối không tham chiến sao?"
"Đã nói rồi, không cần phải gài ta." Trấn Thiên Vương cười nói: "Năm xưa lão phu đã từng dùng chiêu này, vô dụng!"
Nghe vậy, Chiến Vương hùng hổ nói: "Không sai! Lão già này cũng không phải đám lão già cổ hủ kia đâu, mấy ngàn năm không xuất thế, ngươi đừng thấy hắn thường xuyên ở Ngự Hải Sơn... có trời mới biết, lão già này có trà trộn vào địa quật hay không?
Năm đó, khi thế cục chưa căng thẳng như vậy, không chừng đã trà trộn khắp nơi ở Trái Đất. Tinh thông đủ trò hãm hại lừa gạt!"
"Thiên Minh con ta, nào có đứa con nào lại nói cha như vậy..."
"Ngươi!" Chiến Vương giận đến tím mặt.
Trương Đào bất ngờ, Trấn Thiên Vương cười nhạt một tiếng, lão tổ nhà họ Tô bên cạnh thản nhiên nói: "Năm đó khi gặp Lý huynh, Tưởng Thiên Minh đã lập tức cúi đầu bái, nhận cha nuôi."
"Nói hươu nói vượn!" Chiến Vương giận tím mặt.
Nói bậy! Ông đây không hề làm vậy.
Trấn Thiên Vương cười nói: "Chuyện cũ không đề cập tới cũng được, đã từ lâu rồi hắn không mở miệng gọi cha nuôi nữa, kệ hắn đi thôi!"
"Lão quỷ... ngươi... đáng chết!"
Chiến Vương giận không nhịn được, chuyện mất mặt như vậy mà ngươi lại có thể nói ngay trước mặt đám tiểu bối như Trương Đào? Ông đây không cần thể diện sao?
Năm đó ta biết cái đếch gì! Ta như một tờ giấy trắng, ngây thơ vô tội, bị ngươi dụ dỗ!
"Khụ khụ khụ..."
Trương Đào, Lý Chấn, Nam Vân Nguyệt… Nhóm tuyệt đỉnh mới lên cấp này ho khan không ngừng.
Không ngờ… còn có chuyện này!
Chiến Vương vẫn luôn bị mọi người gọi là "Lý lão quỷ", mọi người cũng không nghĩ nhiều. Không ngờ còn có chuyện sâu xa như vậy.
Chiến Vương thẹn quá hóa giận, ho khan cái chết tiệt gì? Nhận cha nuôi phạm pháp à? Đây không phải đã không nhận nữa sao?
Trương Đào cố nén cười, vội nói: "Lý tiền bối, ta hiểu mục đích lần này ngài tới. Tạm thời không nên trở mặt với đám lão già cổ hủ kia, là ý này phải không?"
"Không sai!"
"Nhưng có lúc, ngươi không ra oai, không chừng mấy tên này sẽ tưởng ngươi dễ bắt nạt, bọn họ rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, ta rất hiểu điều này."
"Vậy cũng không cần chiến đấu một mất một còn chứ?"
Trấn Thiên Vương nhắc nhở: "Hiện đã rút dây động rừng. Một khi ngươi giao đấu với một vị Đế Tôn, tất nhiên sẽ kéo theo sự chú ý của các Đế Tôn khác. Một khi nhận ra ngươi có uy hiếp đến bọn họ... thì ngươi chắc chắn phải chết!"
"Nói như vậy, chỉ có thể thắng, không thể giết?"
Trấn Thiên Vương nhìn Trương Đào, cười nói: "Trương Đào, có lẽ ngươi sẽ khiến ta bất ngờ đấy! Ngươi dựa vào đâu mà nói mình có thể giết Đế Tôn?"
"Nếu tiền bối không cảm thấy ta có năng lực này, vì sao còn phải đến?"
"Cũng phải…"